Home Blog Page 278

Australian mother’s remarkable journey: 12-hour labor

Motherhood transformed Nina Tassel in the most profound way. At the age of 37, Nina found herself embarking on a journey that would test her strength, endurance, and love in ways she never imagined. After years of wondering if motherhood would ever happen for her, she was overjoyed to learn she was pregnant. From the very beginning, she embraced every moment of her pregnancy with excitement and gratitude.

As the weeks passed, however, Nina began noticing something peculiar — her belly was growing much faster and larger than expected. Friends and even strangers would often comment, asking if she was having twins or triplets. Some people would even stare in disbelief. Despite the assumptions, repeated ultrasounds confirmed there was only one baby developing inside her womb.

Her doctors were also puzzled but not overly concerned. They reassured her that every scan showed a healthy baby with no abnormalities. Still, Nina couldn’t help but wonder if there was something different about this child. The size of her belly continued to grow at a pace that seemed out of proportion with a single pregnancy.

As her due date approached, Nina began experiencing discomfort far greater than what she had anticipated. Simple tasks like walking or sleeping became nearly impossible. But she pressed on, determined to meet her baby and grateful that the pregnancy had gone relatively smoothly otherwise.

When labor finally began, things escalated quickly. There was no time to get to the hospital. Emergency services were called, and paramedics rushed to her home. The contractions were intense, and the pain was overwhelming. Nina’s labor lasted for 12 grueling hours, filled with moments of both physical exhaustion and emotional strain.

At one point, the pain became so intense that Nina lost consciousness — not once, but multiple times. Medics kept a close eye on her vitals while doing everything they could to keep both mother and baby safe. Her partner stayed by her side, whispering words of encouragement and praying silently for their safety.

Then, after what felt like an eternity, Nina gave one final push — and her son was born. The room filled with gasps of surprise and awe when they saw him. He weighed a staggering 6 kilograms (13.2 pounds) and measured 61 centimeters (24 inches) long — a size far beyond the average newborn. He was strong, alert, and perfectly healthy.

Doctors later concluded that Nina’s gestational diabetes had likely contributed to her baby’s unusually large size. Although she had followed her treatment plan carefully, gestational diabetes can sometimes cause babies to grow larger than expected. Thankfully, both she and her son made it through without serious complications.

Now, weeks later, Nina is healing and settling into her new life as a mother. Her body still aches from the demanding birth, but her heart is full. Every time she holds her baby boy, she’s reminded of how powerful and capable she is. Her story is more than a medical marvel — it’s a testament to the resilience and strength that lives within every mother.

Looking back, Nina says she wouldn’t change a thing. Despite the challenges, the fear, and the pain, her joy in holding her son makes everything worth it. Her journey into motherhood may have been extraordinary, but it’s also deeply human — filled with love, courage, and an unbreakable bond.

When my husband went to bathe our adopted three-year-old boy for the first time, he yelled, “We must return him!”

We adopted Sam, a sweet 3-year-old boy with deep ocean-blue eyes, after years of battling infertility. But nothing could have prepared me for the moment my husband burst out, shouting, “We have to take him back!”—all while giving Sam a bath. His panic made no sense to me… at least, not until I noticed the unique mark on Sam’s foot.

Never in my wildest thoughts did I imagine that our marriage would begin to unravel the day we brought our adopted son home. But in hindsight, I now understand that life sometimes delivers miracles wrapped in heartache—and that not every blessing comes without pain.

“Are you nervous?” I asked Mark as we drove to the agency.

I was fidgeting with the little blue sweater I’d picked out for our soon-to-be son, Sam. I could already picture his small shoulders filling the soft fabric—it felt like holding a piece of the future.

“Me? No,” Mark replied, though his hands were gripping the steering wheel tight enough to turn his knuckles white. “I’m just ready to get this going.”

His fingers tapped on the dashboard with a familiar nervous rhythm I had noticed more and more lately.

“You’ve checked the car seat three times,” he added with a strained chuckle. “I think you’re the nervous one.”

“Of course I am!” I said, running my hand over the sweater again. “We’ve been dreaming about this moment for so long.”

While Mark focused on expanding his business, I had shouldered most of the heavy lifting in the adoption process.

I spent months combing through agency profiles, buried in paperwork, home visits, and endless interviews. Initially, we aimed to adopt a baby, but after seeing how long the waitlists were, I started considering other possibilities.

That’s when I found Sam—his photo stopped me cold. A three-year-old boy with a smile that could soften glaciers and eyes like a clear June sky.

There was a sadness behind his smile, and something in those eyes spoke directly to my soul. His mother had given him up. Maybe it was fate. Maybe it was just timing.

One evening, I showed Mark the picture on my tablet. “Look at this little guy.”

He leaned in, the blue light reflecting off his face. His expression softened.

“He’s beautiful,” he said gently. “Those eyes… they’re incredible.”

“But do you think we could handle a toddler?” he asked hesitantly.

“Absolutely,” I said without pause. “I know you’ll be an amazing father—no matter his age.” He gave my shoulder a squeeze as I smiled at the picture.

After what felt like an eternity of forms and approvals, we finally got the call to come pick Sam up. At the agency, Ms. Chen, our social worker, led us into a cozy playroom where Sam sat quietly building a tower with blocks.

“Sam,” she said softly, “do you remember the kind couple we talked about? They’re here.”

My heart raced as I knelt beside him. “Hi, Sam. I love your tower. Can I help?”

He studied me for a moment, then handed me a red block. That small gesture felt like the beginning of everything.

The drive home was peaceful. We’d brought along a stuffed elephant for him, which he hugged close, occasionally making little trumpet sounds that made Mark laugh. I kept glancing back at him, hardly able to believe this was real.

At home, I began unpacking Sam’s few belongings. His little duffel bag felt impossibly light—too small to carry a whole childhood.

“I’ll give him a bath,” Mark offered from the doorway. “You can finish setting up his room.”

“Great idea!” I replied, touched that Mark wanted to bond with him. “Don’t forget the bath toys I bought.”

Humming, I carefully folded Sam’s clothes into his dresser. Every tiny sock and shirt made it feel more real. For 47 seconds, everything was quiet.

Then I heard it.

“HE HAS TO GO BACK!”

Mark’s voice hit me like a punch.

I rushed to the hallway just as he stormed out of the bathroom. His face was pale as chalk.

“What are you saying?” I grabbed the doorframe to steady myself. “We just adopted him! He’s not a jacket from a store!”

Mark was pacing, his breathing shallow, hands running wildly through his hair. “I—I can’t do this. I can’t treat him like my own. This was a mistake.”

“What are you even saying?” My voice cracked under the weight of disbelief.

“Just an hour ago, you were making elephant noises in the car with him!”

“I don’t know! Something hit me. I feel… disconnected. Like he’s looking through me, not at me,” Mark stammered, visibly shaking.

“You’re being cruel!” I pushed past him into the bathroom.

There sat Sam, still wearing his socks and shoes, in the tub, holding his elephant to his chest, his eyes wide with confusion.

My heart cracked, but I forced calm into my voice. “Hey, sweetheart. Let’s get you all clean. Does Mr. Elephant want a bath too?”

Sam shook his head. “He’s scared of water.”

“That’s okay. He can watch from here.” I set the toy safely on the counter. “Arms up!”

But as I helped Sam undress, something made me stop in my tracks.

A birthmark.

Right there on his left foot—a familiar shape I had seen dozens of times before on Mark’s foot. Same curve. Same spot.

My hands trembled as I washed him. My thoughts spun in a thousand directions.

“You made magic bubbles,” Sam said, pointing to the foam.

“They’re very special bubbles,” I whispered, watching him play. And now, that smile—once uniquely his—looked achingly like Mark’s.

That night, after tucking Sam into bed, I joined Mark in our room. The distance between us on the king-sized bed felt infinite.

“He has the same birthmark as you.”

Mark froze mid-motion as he removed his watch. Then he forced a laugh—one that sounded like broken glass.

“That’s a coincidence. Lots of people have birthmarks.”

“Please. Take a DNA test.”

He turned away. “Don’t be ridiculous. You’re letting your imagination run wild. It’s been a stressful day.”

But his reaction told me everything.

The next morning, while Mark was at work, I collected a few strands from his hairbrush and swabbed Sam’s cheek during tooth brushing. I told him it was just a cavity check.

Waiting for the results was agony. Mark spent more time at the office. He grew distant. Meanwhile, Sam and I grew closer.

In just a few days, he began calling me “Mama,” and each time, love surged through me—despite the uncertainty clawing at my heart.

We built a routine: pancakes in the morning, bedtime stories at night, and afternoon walks to the park where he’d collect “treasures” for the windowsill.

Two weeks later, the test results arrived. Just as I feared—Mark was Sam’s biological father.

I stared at the document, numb, while Sam’s giggles echoed from the backyard as he played with his bubble wand.

When I confronted Mark, he finally confessed. “It was one night. A work trip. I was drunk. I didn’t know… I never imagined…”

His face crumpled as he reached for me. “Please, we can get through this. I’ll do better.”

I stepped back. “You knew the moment you saw his foot. That’s why you panicked.”

Mark sank into a chair, guilt washing over him. “It all came rushing back… That woman… I don’t even remember her name. I was ashamed. I tried to forget.”

“You mean four years ago? While I was on fertility treatments? Crying every month when they failed?” My throat burned like it was filled with broken glass.

The next morning, I visited a lawyer named Janet—a sharp, kind woman who assured me I had legal parental rights. Mark wouldn’t automatically gain custody just because of the paternity test.

That night, I told him, “I’m filing for divorce. And I want full custody of Sam.”

“Amanda, please—”

“You were ready to leave him,” I said flatly. “Just like his mother did. I won’t let that happen again.”

He looked devastated. “I love you.”

“Just not enough to tell me the truth. You loved yourself more.”

Mark didn’t contest the divorce. The proceedings moved quickly. Sam, to my surprise, adjusted better than expected.

Sometimes he asked, “Why doesn’t Daddy live here anymore?”

I would stroke his hair and say, “Sometimes adults make mistakes. But that doesn’t mean they don’t love you.” It was the kindest truth I could offer.

Today, Sam is growing into a remarkable young boy. Mark sends cards and the occasional email, but stays away. That’s his choice.

People often ask if I regret staying after learning the truth.

Never.

Sam is not just my adoptive son. He’s my real son—by love, by choice, by every sleepless night and every hug.

Love isn’t always simple. But it is always a choice.

And I made mine: I’ll never let him go.

Not ever.

I Took My Little Daughter to Visit My Girlfriend – I Couldn’t Believe What She Found in Her Room

My four-year-old daughter, Chloe, insisted I leave Lily’s house, and I sensed something was wrong. Her fear was unlike anything I had seen before. Despite my efforts to calm her, I couldn’t ignore the urgency in her trembling voice.

“Chloe, remember your jacket,” I called out while grabbing my keys from the counter.

She yelled back, “I don’t need it, Daddy!” her voice muffled from inside the closet where she was probably choosing her favorite glittery sneakers.

I shook my head with a smile. Chloe, just four years old, already had a strong personality. Being her father wasn’t easy—raising her alone was even tougher. Her mother, Lauren, left us before Chloe turned one. She decided motherhood wasn’t for her. Since then, it’s just been the two of us.

The first year was the hardest. Chloe cried nonstop, and I had no clue what I was doing. I’d rock her for hours, only to have her wake up moments later. Still, over time, we found our rhythm.

Three months ago, I met Lily. I was at a coffee shop for my usual black coffee, no cream, no sugar. She was behind me in line, wearing a red scarf and a smile that caught my attention. “You look like you could use something stronger than coffee,” she joked.

That comment sparked a full conversation, and eventually, a date. Lily was warm and easy to talk to. Chloe had already met her twice, and they got along well. Chloe was straightforward about her feelings. If she didn’t like someone, she’d say so. Her smiling around Lily gave me hope.

“Are we there yet?” Chloe asked, pressing her nose against the car window.

“Almost,” I replied, trying not to laugh.

Tonight was our first visit to Lily’s home. She had invited us for dinner and a movie, and Chloe had been excited about it all week.

When we arrived, Chloe gasped, “She has fairy lights!”

I looked up at the balcony where tiny golden lights shimmered. “Nice, right?”

Lily opened the door before we knocked. “Hey, you two!” she greeted, smiling brightly. “Come in, come in. You must be cold.”

Chloe quickly ran inside, her shoes flashing like tiny fireworks.

The apartment was cozy, just like Lily. A soft yellow couch sat in the middle, decorated with colorful pillows. The walls had shelves filled with books and family photos. A small Christmas tree sparkled in the corner, despite it being January.

“That’s amazing!” Chloe exclaimed, spinning around.

“Thanks, Chloe,” Lily laughed. “Hey, do you like video games? I have an old console in my room you can try while your dad and I make dinner.”

Chloe’s eyes lit up. “Really? Can I?”

“Definitely. Follow me. I’ll show you where it is.”

While Chloe headed down the hall with Lily, I stayed in the kitchen. The smell of garlic and rosemary filled the air as Lily pulled a tray of roasted vegetables from the oven.

“So,” she asked while placing the tray on the counter, “any embarrassing childhood stories you want to share?”

“Oh, plenty,” I said, laughing. “But tell me one of yours first.”

“When I was seven,” she grinned, “I decided to ‘help’ my mom redecorate. Glitter glue on white walls doesn’t mix well.”

That made me laugh. “Sounds like something Chloe would do too.”

Just as she was about to answer, Chloe showed up in the kitchen doorway, face pale and eyes wide with terror.

“Daddy,” she said, voice trembling, “I need to talk to you. Alone.”

We stepped into the hallway. I knelt to her eye level, trying to keep my voice calm. “Chloe, what’s wrong? Did something happen?”

Her big eyes flicked toward the kitchen, then back to me. “She’s bad. She’s really bad.”

“What do you mean? Lily?” I looked toward the kitchen, where Lily hummed softly while stirring a pot.

Chloe nodded and whispered, “There are… heads in her closet. Real heads. They looked at me.”

For a moment, I didn’t get it. “Heads? What kind of heads?”

“People heads!” she whispered urgently, tears rolling down her cheeks. “They’re scary, Daddy. We have to go!”

I swallowed hard, feeling my chest tighten. Was this her imagination, or had she seen something terrible? Either way, Chloe looked terrified, and I couldn’t ignore her.

I stood, scooping her into my arms. “Okay, let’s go.”

She buried her face in my shoulder and held on tightly as I made my way to the door.

Lily turned around, concern in her eyes. “Is everything all right?”

“She’s not feeling well,” I said quickly, avoiding eye contact. “Sorry, but we’ll have to cancel dinner tonight.”

“Oh! Is she okay?” Lily asked, worry on her face.

“She will be. I’ll call you later,” I said, heading out quickly.

In the car on the way to my mom’s house, Chloe sat quietly with her knees pressed against her chest.

“Sweetheart,” I said softly, glancing in the rearview mirror, “are you sure about what you saw?”

She nodded, her voice shaky. “I know what I saw, Daddy. They were real.”

My stomach felt twisted. Was she imagining things, or had she seen something horrifying? Either way, her fear was real, and I had to do something.

I pulled into my mom’s driveway, kissed Chloe’s forehead, and promised she’d be safe. I told my mom I needed to run an errand and left quickly.

“What’s going on?” my mom asked as she looked at me.

“Just…something I have to check out,” I said with a forced smile.

I drove back to Lily’s house, heart pounding. Could Chloe have been right? It sounded silly, but her fear was so genuine, I couldn’t ignore it.

Lily opened the door, looking puzzled. “That was fast. Is Chloe okay?”

I hesitated, pretending to be casual. “She’s fine. Hey, uh, can I try your old console? I need to relax—it’s been a long day.”

Lily raised an eyebrow. “That’s random, but okay. It’s in my room.”

I forced a nervous laugh and headed down the hall. My hands trembled as I reached for the closet door and slowly opened it.

And there they were.

Four heads stared back at me. One was painted like a clown with a twisted grin. Another was wrapped in red fabric, with a distorted expression.

My heart pounded as I stepped closer. I reached out and touched one. It felt soft and rubbery.

They weren’t real heads. They were Halloween masks.

Relief flooded through me, but guilt quickly followed. I shut the closet and went back to the kitchen. Lily handed me a mug of coffee.

“Are you okay?” she asked, tilting her head.

I sighed and ran my hand through my hair. “I need to tell you something.”

Her arms crossed. “This sounds serious.”

I nodded uncomfortably. “It’s about Chloe. She was scared earlier. Really scared. She said she saw… heads in your closet.”

Lily blinked, expression unreadable. “Heads?”

“Yeah. She thought they were actual heads. I didn’t know what else to do, so after I left her at my mom’s, I came back and looked in your closet.”

Lily’s eyes widened. “You went through my closet?”

“I know, I shouldn’t have. But she was terrified, and I had to make sure she was safe.”

Lily stared at me for a moment before she burst out laughing. “She thought they were real? Oh my gosh.” Her laughter faded as she saw my worried face. “Wait—she was that scared?”

“Yeah,” I admitted. “She was trembling. I’ve never seen her like that before.”

Lily sighed, concern replacing her amusement. “Poor girl. I didn’t think about how those masks might look to her. I should have stored them somewhere else.”

I nodded. “She’s still convinced they’re real. I don’t know how to help her see otherwise.”

Lily’s eyes lit up. “Maybe I have an idea. But I could use your help.”

The next day, Lily arrived at my mom’s place with a bag. Chloe peeked out from behind the couch as Lily crouched down to her level.

“Hey, Chloe,” she said softly. “Can I show you something?”

Chloe stayed close to me but nodded cautiously.

Lily pulled out a mask—a funny one with a big grin—and put it on. “See? It’s not a head. It’s just for Halloween.”

Chloe’s eyes widened, her fear easing into curiosity. “It’s… not real?”

“Nope,” Lily said, taking the mask off. “Feel it. It’s just rubber.”

Tentatively, Chloe reached out and touched it. She smiled as she grabbed its nose. “It’s squishy!”

“Exactly!” Lily grinned. “Want to try it on?”

Chloe giggled, slipping the mask over her head. Lily gasped dramatically. “Oh no! Where did Chloe go?”

“I’m right here!” Chloe squealed, pulling off the mask.

Her laughter rang out, and I felt a load lift from my chest.

Months later, Chloe held Lily’s hand as we walked in the park. “Mommy Lily, can we go on the swings?”

Lily’s smile was as warm as ever. “Of course, sweetheart.”

Watching them, I realized how close we had all become. A moment that could have torn us apart had ended up bringing us closer.

Honesty, trust, and a little creativity had bridged the gap. Sometimes, the scariest moments can lead to the strongest relationships.

Hoa hậu Nguyễn Thúc Thùy Tiên bị kh;ởi t;ố

 Nguyễn Thúc Thùy Tiên, hoa hậu Hòa bình Quốc tế năm 2021, bị khởi tố vì liên quan đến vi phạm trong việc sản xuất, buôn bán kẹo rau củ Kera. Trước đó, Quang Linh Vlogs và Hằng Du Mục cũng đã bị bắt.

Liên quan vụ án Sản xuất hàng giả là thực phẩm xảy ra tại Công ty cổ phần Tập đoàn Chị Em Rọt và Công ty cổ phần Asia Life, Cơ quan Cảnh sát điều tra Bộ Công an đã khởi tố bị can đối với Nguyễn Thúc Thùy Tiên (27 tuổi, ở TPHCM).

Trước đó, tháng 12/2024, hoa hậu Thùy Tiên công bố hợp tác ra mắt thương hiệu kẹo rau củ cùng Công ty cổ phần Tập đoàn Chị Em Rọt do Quang Linh Vlogs, Hằng Du Mục cùng góp vốn thành lập.

Trên trang cá nhân hơn 2,6 triệu lượt theo dõi, Thùy Tiên từng thông báo “cho ra mắt đứa con tinh thần”, đồng thời thường xuyên xuất hiện trên các hình ảnh, video quảng cáo và livestream bán sản phẩm.

Khi một người tiêu dùng phản ánh kẹo có thành phần không đúng như quảng cáo, cộng đồng mạng yêu cầu cô phải chịu trách nhiệm trước những nội dung đăng tải. Sau đó, cô đã xóa các bài viết liên quan sản phẩm kẹo rau củ Kera trên trang Facebook có tick xanh.

Gần đây, cư dân mạng cũng lan truyền loạt ảnh Hoa hậu Thùy Tiên ngồi ở trung tâm một cuộc họp, bên cạnh có ông Lê Tuấn Linh, Giám đốc, đại diện pháp luật Công ty cổ phần Tập đoàn Chị Em Rọt. Những hình ảnh này từng được fanpage chính thức của thương hiệu Kera Vietnam chia sẻ, song hiện đã bị ẩn hoặc xóa đi.

Ngày 3/4, Ủy ban Cạnh tranh Quốc gia (Bộ Công Thương) đã ban hành quyết định xử phạt 25 triệu đồng với Hoa hậu Thùy Tiên vì đã không thông báo rõ ràng cho người tiêu dùng về việc cô được tài trợ khi cung cấp thông tin sản phẩm trên nền tảng mạng xã hội.

Cùng ngày, Bộ Công an khởi tố bị can, bắt tạm giam đối với Nguyễn Phong, Chủ tịch HĐQT Công ty cổ phần Asia Life về tội Sản xuất hàng giả là thực phẩm; Lê Tuấn Linh, Giám đốc, đại diện pháp luật Công ty cổ phần Tập đoàn Chị Em Rọt; Lê Thành Công, thành viên HĐQT Công ty cổ phần Tập đoàn Chị Em Rọt, cùng về tội Lừa dối khách hàng.

Bên cạnh đó, Bộ Công an cũng khởi tố, bắt tạm giam Phạm Quang Linh, còn gọi là Quang Linh Vlogs, thành viên HĐQT Công ty cổ phần Tập đoàn Chị Em Rọt và Nguyễn Thị Thái Hằng, tức Hằng Du Mục, Chủ tịch HĐQT Công ty cổ phần Tập đoàn Chị Em Rọt, về tội Lừa dối khách hàng.

Cơ quan điều tra xác định sản phẩm Thực phẩm bổ sung Kera SuperGreens Gummies (thường được gọi là kẹo rau củ Kera) là sản phẩm của Công ty cổ phần Tập đoàn Chị Em Rọt, do Công ty cổ phần Asia life sản xuất là “hàng giả”.

Nguyễn Thúc Thùy Tiên sinh năm 1998 tại TPHCM, được biết đến là một người mẫu, hoa hậu.

Tiên từng đạt danh hiệu Á khôi 1 của Hoa khôi Nam Bộ 2017, lọt vào top 5 Hoa hậu Việt Nam 2018 cùng với giải thưởng Người đẹp Nhân ái. Cùng năm, Tiên đại diện Việt Nam tham dự Hoa hậu Quốc tế.

Năm 2021, Thùy Tiên tiếp tục đại diện Việt Nam tham dự cuộc thi Hoa hậu Hòa bình Quốc tế và đăng quang ngôi vị cao nhất, trở thành người Việt Nam đầu tiên giành được ngôi vị này.

Năm 2022, Tiên được Thủ tướng Chính phủ Phạm Minh Chính tặng bằng khen Gương mặt trẻ tiêu biểu 2021.

Don’t Come To Dad’s Anniversary, Don’t Spoil The Celebration With Your Presence. It Will Be Awkward In Front Of The Guests,» My Mother Said.

The phone rang just at the moment Ella was taking off her noise-cancelling headphones — sharp, piercing, as if someone suddenly threw open a window in a quiet room.

“Hi, Ellochka,” Vera’s voice sounded too cheerful, with that very intonation behind which unpleasant words usually hide. “Listen, my mom and I were thinking… You know, Dad’s anniversary — that official, social evening. Suits, host, decorations… We decided it might be uncomfortable for you there. No blame! It’s just that you’ve always preferred a quieter atmosphere.”

Ella slowly ran her fingers over the bridge of her nose. Under her nails, there was dust from the warehouse — sticky, warm, smelling of metal and old lamps.

“I understand,” she replied shortly.

“Don’t be offended, okay? It doesn’t mean we didn’t expect you… It’s just better this way. For everyone.”

“Of course,” Ella said calmly. “All right. See you.”

“See you?” Vera faltered. But the line was already cut.

Ella sat for a long time with the phone in her hands, staring ahead. As if her half-sister’s voice still echoed inside her.

Then she opened her laptop, logged into the contractor’s account through which she paid the rent, and canceled the payment with a couple of clicks. She felt a strange, almost surgical satisfaction: like after an injection — painful, but clean.

The business center on the city outskirts looked plain from the outside — a gray concrete building with no signs. In reality, it was one of the most technically advanced spaces in the city: perfect acoustics, a unique lighting system. It belonged to her.

Formally — through a chain of companies registered to third parties. Her family had no idea. They weren’t interested.

Like before. Like always.

The phone lay on the table, the screen dark. With it, the last warmth disappeared from the room. Ella stood up and went to the window. Outside was the hazy shimmer of a spring evening, a maple tree with swollen buds, a construction crane in the distance. Everything reminded her of that long-ago childhood idea — a house project with transparent walls where no one needs to pretend. Where no one is left alone.

She first picked up a pencil that spring when her mother died. Her father quickly packed up and, almost without explanation, took her to another city to a new woman.

“This is Lyuba, she will help us,” he said, hugging the woman who smelled of perfume and powder.

Nearby stood a girl with a doll — Vera. Slightly younger, with big curls and eyes full of questions. At first, she seemed scared too.

But everything quickly fell into place. Vera — the mistress, the favorite, the smiling star. Ella — the background, the extra detail, always a bit to the side.

“She’s special for us,” the stepmother said to the neighbors, tilting her head condescendingly.

Her father was silent. Or, on the contrary, proudly patted Vera on the shoulder before guests:

“She’s our genius! Going to study abroad!”

And then he forgot about Ella for weeks.

He came to Vera’s contests with flowers. When Ella won the physics olympiad, he just nodded:

“Well done. Just don’t get conceited.”

He didn’t come to the airport to say goodbye. He called, said “a lot of work,” asked her to take care of herself. Lyuba sent a box of gingerbread.

Abroad, in a campus with white walls and free coffee, Ella first felt she could breathe freely. That she didn’t have to prove anything. That she could just be.

But she came back. First for the holidays. Then — forever. Because foreign countries, foreign languages, and foreign people could not replace the land where she once drew the house of her dreams.

A house that now became real.

When she returned, she didn’t tell her family. Didn’t want to. No need. She got a job at an engineering company — in the technical support department for events. Invisible, precise, reliable — it was easier that way.

In the evenings, she worked on something else. First, helping colleagues with lighting, sound, equipment. Then she opened her own agency. No advertising, no pomp, only recommendations. Professionalism, confidentiality, results. No scandals. No ceremonies. Just work.

Two years later, she owned her own property — that very business center on the outskirts. Bought it through a middleman so no one would know. Even the name — “Hexa Light” — was symbolic: a mix of a school password and the word “light.” Simple, but her own.

In the storeroom, notebooks were neatly stacked — childhood drawings with notes:

“Windows across the whole wall.”
“A place where no one yells.”
“A cozy corner.”

By day, she was part of protocol events — working at forums, exhibitions, international meetings. An invisible but necessary element. By evening, she checked contracts, visited warehouses, solved electrical and ventilation issues.

Her family didn’t know. And didn’t care.

And Ella didn’t impose herself.

Before that call, she thought such balance could last forever. That she had long stopped waiting for approval or pain. But Vera’s voice — soft yet clearly mocking — shattered the armor she had built for years. Inside, the image of that little girl, not invited behind the door where adults laughed, appeared again.

Only now she had keys. And the right to choose.

Ella rarely allowed herself impulsive acts. But that evening she took a folder with childhood drawings from the drawer. Spread the sheets on the floor like maps of fate. Looked long. Not searching for meaning — searching for a beginning.

Not for revenge. For that voice whispering since childhood: “You can create your own. And be yourself there.”

The next morning everything returned to the usual rhythm: contract checks, supply approvals, work emails. And among them — one notification:

“Please confirm the order for May 28. Client — ‘ArtVision Group’, banquet hall decoration, address — BC ‘Hexa’, Pavilion B.”

May 28. Father’s anniversary.

Ella froze. Like in childhood — in those moments when broken glass cracked in the hallway and her father’s voice tore the apartment apart.

“ArtVision Group” — the company where Vera was listed. Ella remembered their name from one unpleasant technical incident.

The order was made not directly, but through a middle company providing technical event support. That is, they planned to celebrate in her hall — and didn’t even realize who owned it.

Ella smiled. Not with anger, but rather with sad calmness. As if someone invisible gently placed an open door before her: here it is, the way out. Only now — on your terms.

She didn’t rush. Days passed as usual: reports, negotiations, approvals. She kept working as if nothing happened.

But something inside clicked. Not with a bang, not hysterically — like an old lock finally giving way.

On the fourth day, a call came from the very number she had never saved.

“Ellochka, this is Lyuba,” the stepmother’s voice was just as sickly sweet as before. “Can I drop by? For half an hour. On business. Dad’s anniversary… You understand, right?”

Ella paused for a second. Then answered:

“Come.”

They met in the conference room on the second floor — it was more convenient. A neutral space, foreign territory.

The stepmother carefully removed her gloves, put her purse nearby, habitually scanned the room: table, glass wall, bottle of water, a few cups. Everything perfectly clean.

“You see…” she began, fiddling with her fingers, “Vera tries very hard. She’s organizing almost everything herself. Dad is worried, you know him. And here you are. We thought… maybe it would be uncomfortable for you. Not because we don’t want you! You’ve always been… special. Your own. And the company there is more his than yours.”

She spoke softly, almost tenderly — as if treading carefully on fragile ground. But every step still echoed quietly. Like walking on glass on tiptoes.

Ella nodded. Looking not at her, but into the glass — at the reflection showing the strained face of the woman who came to ask.

“We’d be grateful if you just… didn’t come. For everyone’s comfort. Honestly.”

Pause.

“Of course,” Ella answered calmly. “You’re right. It will be boring for me there.”

The stepmother relaxed with relief. Smiled, reached for her bag.

“That’s good. We were so afraid you’d be upset. But you’ve always been grown-up, reasonable. Well done.”

When she left, the door closed almost silently.

Ella was left alone. She looked at her reflection — and for the first time in many years, saw not the background, not a shadow. But the face of the owner.

After she left, Ella didn’t immediately go home.

She went down to the technical block — where it smelled of dust, concrete, and heated metal. Entered the control room, where the walls were covered with installers’ notes. Ran her hand over a corner, found a barely noticeable scratch — left it seven years ago when she still couldn’t believe this was really her property.

Now she believed.

That same night she sent a short letter to the manager:

“Check contract compliance with regulations. If violations are found — notify 24 hours in advance. Basis — clauses 4.2 and 6.1 on safety.”

The reply came quickly:

“There are violations. Prepare notification?”

Ella answered:

“Yes. For the morning of the event.”

Everything proceeded strictly according to instructions. No regulation violations. Only actions — precise, dispassionate, justified.

Not revenge. Just choice.

On the anniversary morning, the notification was delivered to the tenant.

By noon, activity began on the site: cars with decorations, catering, equipment. Only the lights did not turn on. The barrier was down. At the entrance — a guard. Behind him — a confused manager holding documents.

“What?!” shouted a woman from Vera’s team. “Guests arrive in an hour! The host is already on the way!”

The manager calmly repeated the text:

“Due to contract breaches, the lease is annulled. Access denied. Parties notified.”

A crowd gathered. Someone called, someone filmed on their phone. Others just stood watching.

After twenty minutes, Dad’s Jaguar arrived. Then Vera and Lyuba.

And then, as if scripted, another car appeared at the corner. Dark, confident. Ella got out.

A strict suit, hair pulled back, gaze cold and clear. Like a spotlight aimed at the very center of the stage.

Everyone froze. Dad didn’t have time to close his mouth. The stepmother looked down. Vera straightened up, but no longer like before the camera — like before a blow.

Ella walked to the barrier.

“You should have paid on time. And not humiliated those you don’t understand.”

Her voice was calm, but it rang in the air.

Silence. Somewhere in the distance, a headset beeped.

For a moment, a pause hung — like between acts. Vera broke it first:

“This is all because of some old grudge? Seriously? It’s just petty revenge?”

Ella looked at her without anger or sarcasm. Like at someone who can’t read the room.

“No,” she said. “This is a boundary.”

The word sounded quietly but clearly. Like a glass breaking.

Dad took half a step, then hesitated. Opened his mouth — and closed it. His hands hung in the air as if waiting for someone to guide them.

Lyuba whispered:

“We thought you weren’t like that.”

Ella turned:

“That’s exactly why you’re here.”

And she walked away. Not theatrically, not triumphantly — just left. Confidently, calmly. Like someone who knows they have the right to close the door.

Behind her remained shouting, car horns, Vera’s calls into the void, father’s dry cough.

The manager approached the guard:

“The premises are closed. The owner ordered.”

The barrier went down. The lights in the building went out.

Ella returned home in the dark.

No calls. The phone stayed in her bag. She didn’t even check it.

She turned on the desk lamp, went upstairs, opened the closet and took out an old box. Black, with yellowing tape, with faded inscriptions: “Do not throw away,” “Important,” “Past.”

She spread the notebooks on the floor — the very ones from childhood. Graph paper, neat drawings, captions:

“Rest area for everyone.”
“A place where no one yells.”
“A home where you can be yourself.”

She looked for a long time. Not with pain or pity — with respect. For the girl who drew those pages. For the woman who made them real.

She gathered everything back, took a pen, and wrote on the last page:

“The beginning of the second chapter.”

Two months later, in one of the business center pavilions, a new space opened — an educational center for girls from difficult life circumstances.

It was quiet, bright, safe. They taught electronics, programming, working with mechanisms.

No advertising, no names on the walls. Not a single photo on social media. Not a word of thanks to sponsors.

Only a brass plaque at the entrance:

“A room where no one yells.”

Vừa sinh đôi chưa được vài ngày tôi đã bị bố mẹ chồng đ/uổi ra khỏi nhà vì con không giống bố. Tôi lập tức ôm con bỏ về nhà ngoại rồi âm thầm đi xét n;ghiệm ADN. Ngay khi có kết quả tôi mừng thầm trong lòng, đợi đến 6 năm sau…. Tôi đến đ/ập th:ẳng vào m:ặt chồng khiến cả họ nhà chồng phải xin lỗi r:ối r:ít

Tôi từng nghĩ rằng chỉ cần mình sống tốt, yêu thương chồng con hết lòng thì cuộc sống sẽ bình yên. Nhưng cuộc đời đâu có đơn giản như vậy. Nhất là khi tôi sinh đôi — một hạnh phúc tưởng chừng vô bờ, lại trở thành cơn ác mộng không có hồi kết.

Hôm tôi vượt cạn là một ngày mưa lạnh, bầu trời u ám như dự báo cho những ngày tháng tối tăm sắp tới trong cuộc đời tôi. Tôi sinh thường, đau đớn đến tột cùng, nhưng vừa nghe tiếng con khóc, tôi đã bật khóc theo — một phần vì mừng rỡ, một phần vì kiệt sức. Hai bé trai chào đời khỏe mạnh, một đứa da trắng hồng, một đứa có nước da sậm hơn và đôi mắt sâu rất lạ.

Nhưng khi mẹ chồng nhìn hai đứa bé, bà chau mày ngay lập tức. Bà nói nhỏ với chồng tôi mà tôi vẫn nghe loáng thoáng:
— “Anh có thấy giống ai không? Thằng nhỏ này không giống nhà mình chút nào…”

Tôi nghe mà sững người. Chưa gì đã có ánh mắt nghi ngờ. Nhưng tôi còn đang nằm trên giường bệnh, chẳng có hơi sức đâu mà tranh cãi. Tôi tin vào chồng, vào cái tình nghĩa vợ chồng bao năm, vào niềm tin rằng chỉ cần mình trong sạch, mọi thứ sẽ sáng tỏ.

Về nhà, tôi mới nhận ra đó là khởi đầu của bi kịch.

Ngay trong ngày thứ ba sau khi xuất viện, khi tôi vẫn còn yếu, ngực tức sữa, mắt thâm vì thức trắng đêm chăm con, mẹ chồng tôi kéo vali lên phòng. Bà nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh như băng.
— “Cô nói thật đi, cha hai đứa trẻ là ai?”

Tôi sững người, mặt cắt không còn giọt máu.
— “Mẹ… mẹ nói gì vậy? Con… sao mẹ lại hỏi thế?”

Bà giơ điện thoại ra — ảnh hai đứa trẻ. Một đứa được bà khoanh tròn khuôn mặt rồi so sánh với ảnh chồng tôi, rồi cả những lời bình luận độc địa mà bạn bè bà gửi đến: “Thằng này nhìn chẳng giống bố chút nào, mắt mũi như lai Tây.”

Tôi ôm con, nước mắt trào ra, chỉ biết nói trong nghẹn ngào:
— “Mẹ ơi, con chưa từng phản bội chồng con. Hai đứa bé là con của vợ chồng con, sao mẹ lại nói thế?”

Nhưng lòng người một khi đã nghi ngờ thì có nói bao nhiêu cũng vô ích. Chồng tôi khi ấy im lặng. Anh không bênh tôi, không hỏi han, chỉ nhìn tôi rồi quay đi. Cái quay đi ấy còn đau hơn cả cái tát.

Đêm đó, tôi bị đuổi ra khỏi nhà.

Giữa đêm khuya, tôi lặng lẽ thu dọn đồ đạc. Không ai giúp, không ai thương xót. Tôi ôm hai đứa trẻ mới sinh, bọc kín bằng chiếc khăn len, lững thững đi bộ gần một cây số mới bắt được taxi. Nước mắt tôi rơi trên trán con. Chúng vẫn ngủ ngon lành, không biết rằng từ giây phút này, mẹ con tôi đã bị ruồng bỏ.

Về nhà ngoại, mẹ tôi nhìn tôi mà òa khóc. Bà không nói gì, chỉ ôm tôi vào lòng. Ba tôi thì tức giận đỏ mặt:
— “Chồng con không ra gì thì bỏ! Đã sinh cho nó hai đứa con mà nó nỡ đối xử vậy à?”

Tôi im lặng. Tôi chưa tin chồng mình lại bạc như vậy. Tôi vẫn hy vọng chỉ là nhất thời. Nhưng rồi nhiều ngày trôi qua, anh không một lần gọi, không một tin nhắn hỏi thăm con.

Tôi quyết định đi xét nghiệm ADN. Âm thầm. Tôi gửi mẫu của hai đứa bé và chồng. Một người bạn thân làm ở phòng xét nghiệm giúp tôi lấy mẫu của anh, thông qua chiếc bàn chải đánh răng mà tôi từng giữ lại sau khi rời đi.

Kết quả trả về sau hai tuần: Cả hai bé đều là con ruột của chồng tôi. Không một chút nghi ngờ.

Tôi cầm tờ giấy kết quả mà nước mắt giàn giụa. Vừa hả hê, vừa đau đớn. Hả hê vì mình đã chứng minh được sự trong sạch. Đau đớn vì lòng tin đã vỡ. Họ từng là gia đình tôi, sao lại có thể lạnh lùng đến vậy?

Tôi không gửi kết quả ấy cho ai. Tôi giữ lại, như một bằng chứng cho ngày trở lại. Nhưng không phải lúc này.

Tôi bắt đầu cuộc sống mới ở nhà ngoại. Vừa chăm con, vừa làm việc từ xa. Thời gian trôi qua trong lặng lẽ. Con tôi lớn lên thông minh, lanh lợi, và tuyệt nhiên không bao giờ hỏi về “bố”. Tôi biết, ngày tôi quay về, sẽ không chỉ là để nói một lời — mà là để khiến họ phải cúi đầu.

Sáu năm. Một khoảng thời gian không ngắn, đủ để mọi thứ đổi thay. Tôi – người phụ nữ từng bị đuổi ra khỏi nhà giữa đêm mưa lạnh với hai đứa trẻ sơ sinh – giờ đã khác.

Tôi không còn là cô vợ trẻ rơi nước mắt vì những lời nghi ngờ độc địa. Tôi đã trở thành một người mẹ mạnh mẽ, một người phụ nữ độc lập. Tôi mở một cửa hàng thời trang online, sau đó mở rộng thành thương hiệu riêng, có đội ngũ nhân viên và cửa hàng chính thức. Cũng nhờ chăm chỉ và kiên trì, tôi không chỉ đủ sống, mà còn lo cho hai con học trường tốt, sống đầy đủ và hạnh phúc.

Hai đứa trẻ của tôi lớn lên ngoan ngoãn, khôi ngô, thông minh, học giỏi và luôn yêu thương mẹ. Càng lớn, chúng càng giống cha – đôi mắt, sống mũi, và cả cái cách cười nửa miệng đặc trưng của người đàn ông năm xưa từng quay lưng với tôi.

Tôi vẫn giữ im lặng suốt sáu năm. Không nhắn tin, không gọi điện. Họ đã phủ nhận mẹ con tôi, thì tôi cũng học cách dứt bỏ. Nhưng vết thương trong lòng không bao giờ lành hẳn. Tôi vẫn giữ bản sao kết quả xét nghiệm ADN trong ngăn tủ – không phải để hận, mà để đợi ngày đứng trước họ, ngẩng đầu nói: “Tôi chưa từng sai.”

Và rồi cái ngày ấy cũng đến.

Đó là một buổi sáng chủ nhật, tôi đưa hai con về quê. Chúng chưa từng biết ông bà nội, chưa từng biết đến họ hàng nhà cha, chỉ nghe qua vài lời kể. Nhưng hôm đó, tôi không nói là về thăm — tôi nói là “về gặp mặt những người từng ruồng bỏ chúng ta.”

Lúc tôi bước qua cánh cổng sắt màu xám quen thuộc, cảm giác bao kỷ niệm ùa về. Nhưng tôi không cho phép mình yếu lòng. Tôi mặc một chiếc đầm trắng trang nhã, tóc búi gọn, tay nắm chặt tay con.

Cả nhà chồng cũ đang tụ họp. Có lẽ là lễ mừng thọ của cụ ông. Tiếng cười nói rôm rả bỗng tắt ngấm khi tôi xuất hiện nơi ngưỡng cửa. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi — sửng sốt, ngạc nhiên, bối rối.

Chồng cũ của tôi — người đàn ông từng quay lưng lại lúc tôi yếu đuối nhất — nhìn tôi sững sờ, sau đó ánh mắt rơi xuống hai đứa trẻ bên cạnh tôi.

Anh ta lắp bắp:
— “Là… là con tôi?”

Tôi không trả lời. Tôi bước lên phía trước, lấy từ túi xách ra bản sao tờ xét nghiệm ADN, đặt lên bàn giữa bao nhiêu ánh nhìn chết lặng.

— “Sáu năm trước, các người đuổi mẹ con tôi ra khỏi nhà vì nghi ngờ tôi ngoại tình. Đây là kết quả xét nghiệm ADN, hai đứa trẻ đều là con ruột của anh ta.”

Tôi chỉ thẳng vào mặt chồng cũ.

Anh ta cúi mặt, không nói được lời nào. Còn mẹ chồng tôi, người từng mắng tôi là “đồ nhơ nhớp”, cũng chỉ biết tròn mắt nhìn.

Không chờ họ kịp phản ứng, tôi đưa tay tát một cái thật mạnh vào mặt chồng cũ. Không phải vì hận, mà vì đau. Cái tát ấy là cho những năm tháng tôi ôm con đi trong đêm mưa, những lần con tôi sốt co giật mà không có bố bên cạnh, những giọt nước mắt âm thầm trên bàn làm việc lúc đêm khuya.

Cả họ nhà chồng như chết lặng. Một bác lớn trong họ lên tiếng, giọng khẽ run:

— “Chuyện… chuyện này… bác xin lỗi thay mọi người. Năm đó… chúng ta quá hồ đồ…”

Tôi cười nhạt:

— “Một lời xin lỗi không thể đổi lại sáu năm tuổi thơ của con tôi không có cha. Nhưng tôi không cần các người nhận lại mẹ con tôi nữa. Tôi đến đây chỉ để nói rằng tôi không sai. Tôi không bao giờ sai.”

Bà mẹ chồng lúc này bật khóc, tiến đến nắm tay tôi:

— “Mẹ… mẹ xin lỗi con. Mẹ không ngờ…”

Tôi nhẹ nhàng rút tay lại.

— “Xin lỗi để làm gì khi đã từng ruồng bỏ mẹ con tôi lúc cần nhất? Bà không tin tôi, bà cũng không tin chính con trai mình. Vậy thì… giờ nhận lại nhau còn có nghĩa lý gì?”

Tôi quay sang con, nắm tay chúng thật chặt:

— “Chúng ta đi thôi. Chúng ta không thuộc về nơi này.”

Tôi rời khỏi căn nhà ấy như một người chiến thắng. Không phải vì tôi được xin lỗi, mà vì tôi đã tự đứng dậy từ vũng bùn của sự nghi ngờ, cô đơn và đau đớn. Tôi đã không để những người đó phá hủy cuộc đời mình. Và quan trọng nhất, tôi đã nuôi dạy con nên người — bằng tình yêu và lòng kiêu hãnh.

Tôi không quay đầu lại. Vì sau lưng tôi, là quá khứ. Còn phía trước — là hành trình mới, nơi ba mẹ con tôi tiếp tục sống như những người chưa từng bị khuất phục.

Con gái 22t bất ngờ dẫn bạn trai về ra mắt, tôi chu đáo tiếp đãi: Trong bữa tối con gái rơi đũa liên tục khiến tôi sinh nghi, khi cúi xuống thì tái mặt, giả vờ vào bếp rồi gọi cảnh sát

Tôi tên là Hòa, năm nay vừa tròn 50 tuổi, là một người cha đơn thân. Vợ tôi mất sớm, để lại cho tôi đứa con gái duy nhất – Minh Thư – khi con bé mới lên ba. Cũng bởi vậy mà tôi và con gắn bó với nhau như hình với bóng, hai cha con nương tựa nhau mà sống, trải qua biết bao sóng gió.

Minh Thư năm nay đã 22 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học ngành thiết kế đồ họa, lại mới vào làm ở một công ty startup khá có tiếng. Từ nhỏ con bé đã chín chắn, sống khép kín và rất ít khi chia sẻ chuyện tình cảm. Tôi cũng không ép buộc, chỉ luôn dặn con gái rằng: “Chọn ai thì chọn người đàng hoàng, tử tế, biết tôn trọng mình.”

Chiều hôm đó, khi tôi đang lúi húi tưới cây ngoài sân thì Thư về, gương mặt tươi rói nhưng có chút gì đó lạ lẫm, khác thường.

– Ba ơi, tối nay con dẫn bạn trai về ra mắt nha. Ổng… à không, ảnh nói muốn gặp ba từ lâu rồi.

Tôi hơi sững người. Không phải vì con có người yêu – tuổi này rồi là chuyện bình thường – mà là vì sự bất ngờ và cái cách con bé nói, như thể có điều gì đó đang giấu giếm.

– Ừ, được chứ. Bao lâu rồi mà giờ ba mới được diện kiến?

– Dạ… tụi con quen nhau cũng gần 5 tháng. Nhưng ảnh làm nghề hơi đặc thù nên con chưa dám nói vội.

Tôi gật đầu, không hỏi thêm. Tự dặn lòng phải cư xử thật đàng hoàng, làm một người cha mẫu mực để con yên tâm. Tối đó, tôi vào bếp nấu mấy món sở trường: canh chua cá hú, thịt kho trứng, thêm ít gỏi gà xé trộn rau răm mà con gái thích.

Gần 7 giờ, tiếng chuông cửa vang lên. Tôi ra mở cổng thì thấy con gái đang đứng cạnh một thanh niên cao to, mặc sơ mi trắng, khuôn mặt sáng sủa nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo một cách kỳ lạ. Tôi đưa tay bắt, chàng trai bắt lại rất chắc nhưng… lạnh ngắt. Cảm giác đầu tiên khiến tôi có chút gai người, nhưng tôi tự nhủ: “Có thể mình nghĩ quá.”

Chàng trai tự giới thiệu là Tuấn – làm trong ngành bảo mật hệ thống, thường xuyên phải di chuyển nên ít khi rảnh rỗi. Trong suốt bữa cơm, tôi cố giữ bầu không khí nhẹ nhàng, đặt vài câu hỏi xã giao, nhưng càng lúc càng cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Minh Thư từ lúc ngồi vào bàn thì tỏ ra lóng ngóng một cách bất thường. Con bé làm rơi đũa tới ba lần, mà lần nào cũng vội cúi xuống nhặt, rồi ngẩng lên với gương mặt bối rối như thể đang hoảng sợ điều gì.

Tới lần thứ tư, tôi chủ động cúi xuống nhặt giúp con – và đúng lúc đó tôi nhìn thấy đôi chân của nó run lẩy bẩy, lộ ra dưới gầm bàn là một vết tím bầm lớn kéo dài từ mắt cá chân lên tới đầu gối.

Tôi tái mặt, tim như bị bóp nghẹt. Nhìn con gái cười gượng với ánh mắt cầu cứu, tôi hiểu có chuyện lớn đang xảy ra. Tôi đứng dậy, vờ như sực nhớ ra điều gì.

– Ba quên nồi chè trên bếp, để ba vô coi không cháy.

Tôi bước vào bếp, khóa trái cửa nhẹ nhàng rồi rút điện thoại ra, run rẩy gọi 113. Giọng tôi thấp và gấp gáp:

– Tôi là Hòa, ở số nhà 47/5 Lê Văn Duyệt. Tôi nghi con gái tôi đang bị bạn trai bạo hành hoặc có vấn đề nghiêm trọng. Xin hãy đến ngay. Tôi sẽ kéo dài thời gian.

Đầu dây bên kia xác nhận và bảo tôi giữ bình tĩnh, họ sẽ có mặt sau khoảng 10 phút.

Tôi trở ra, mỉm cười giả lả:

– Có chè đậu xanh, Tuấn ăn được không?

– Dạ, cháu ăn được. Bác nấu thơm quá.

Hắn ta cười, nhưng nụ cười của hắn không hề lan tới mắt.

Tôi quay sang con gái:

– Thư, con lấy thêm ít đá trong tủ lạnh bỏ vô nước cam cho mát.

Con bé đứng dậy, ánh mắt nhìn tôi biết ơn. Tôi tranh thủ ghé sát nói nhỏ trong lúc đưa ly:

– Bình tĩnh. Ba lo được.

Năm phút sau, tiếng còi xe cảnh sát vang lên trước cửa. Tôi cố giữ mặt lạnh, đi ra mở cổng. Hai chiến sĩ công an trong sắc phục gọn gàng bước vào.

– Xin lỗi, chúng tôi đang thực hiện kiểm tra an ninh định kỳ khu vực này, mong anh chị hợp tác.

Tuấn hơi giật mình, ánh mắt loé lên tia cảnh giác.

– Dạ… có chuyện gì vậy mấy anh?

– Mời anh xuất trình giấy tờ tùy thân.

Tuấn lưỡng lự một chút rồi rút ví, nhưng trong khoảnh khắc đó, một vật nhỏ rơi từ túi áo hắn xuống sàn nhà. Tôi nhìn thấy rõ đó là một ống k//im tiêm đã dùng, còn dính chút máu khô.

Viên công an lập tức cúi xuống nhặt, mắt nhìn tôi và người còn lại ra hiệu kín đáo. Trong tích tắc, Tuấn vùng đứng dậy, định bỏ chạy – nhưng quá muộn. Hai chiến sĩ đã nhanh chóng khống chế, còng tay hắn lại giữa tiếng hét thất thanh của con gái tôi.

– Anh Tuấn, anh bị bắt vì tàng trữ chất cấm và bị tình nghi hành hung người khác. Mời anh về trụ sở làm việc.

Tôi ôm con gái đang run rẩy trong tay. Minh Thư khóc nức nở, không thành tiếng. Tôi xoa lưng con, giọng nghẹn ngào:

– Ba ở đây rồi. Không sao nữa rồi con…

Minh Thư kể lại mọi chuyện khi tinh thần đã khá hơn. Thì ra Tuấn là một người có tiền sử nghiện ngập, sống hai mặt. Ngoài vẻ bề ngoài chỉn chu, hắn là một kẻ kiểm soát bệnh hoạn. Ban đầu, Tuấn tỏ ra yêu thương và tâm lý, nhưng chỉ sau vài tháng thì lộ bản chất. Hắn bắt đầu ghen tuông vô cớ, cấm đoán Thư gặp gỡ bạn bè, xem điện thoại, thậm chí theo dõi cả hành trình đi làm.

Minh Thư nhiều lần đòi chia tay, nhưng Tuấn dọa sẽ tự tử hoặc làm hại cô nếu dám rời xa hắn. Trong một lần cãi vã, hắn đã đánh con tôi, khiến chân con bầm tím. Lần dẫn về ra mắt là do hắn ép buộc để “củng cố vị trí”, vì hắn nghi ngờ con tôi đang giấu điều gì đó với gia đình.

Nhờ sự tỉnh táo của tôi trong bữa ăn và chiếc đũa rơi đầy ám hiệu, con bé đã được giải thoát khỏi mối quan hệ độc hại đó.

Sau biến cố, tôi nhận ra rằng làm cha mẹ không chỉ là nuôi nấng con khôn lớn, mà còn phải luôn quan sát, thấu hiểu từng cử chỉ nhỏ nhất của con. Đôi khi, một dấu hiệu vụn vặt như cái rơi đũa liên tục cũng có thể là tiếng kêu cứu trong lặng thinh. Và may mắn thay, tôi đã nghe thấy tiếng đó, kịp thời.

Minh Thư sau đó được trị liệu tâm lý, dần lấy lại thăng bằng. Còn tôi – người cha tưởng như chỉ biết lặng lẽ đứng sau – nay càng thêm tin rằng: Trực giác của tình thân đôi khi chính là vũ khí mạnh nhất để bảo vệ những người mình yêu thương.

Công an: Phát c;ảnh b;áo quan trọng tới toàn thể người dân mua vàng

Những hành vi lừa đảo của các đối tượng gây thiệt hại về kinh tế, mất an ninh thông tin cho người dân, ảnh hưởng nghiêm trọng đến uy tín của các doanh nghiệp kinh doanh vàng bạc và gây bất ổn thị trường vàng.

Ngày 19/5/2025, báo VOV đã đăng tải bài viết với tiêu đề: “Hà Nội: Khuyến cáo người dân cảnh giác khi giao dịch vàng bạc online”. Nội dung như sau:

Ngày 18/5, Công an thành phố Hà Nội cho biết, thời gian gần đây giá vàng bạc tăng cao và liên tục biến động khiến nhu cầu mua vàng của người dân tăng mạnh. Lợi dụng tâm lý muốn tích trữ tài sản an toàn và sinh lời nhanh chóng của người dân, nhiều đối tượng đã mạo danh các doanh nghiệp kinh doanh vàng bạc để thực hiện hành vi lừa đảo, chiếm đoạt tài sản.

Cụ thể, các thủ đoạn thường được các đối tượng lừa đảo sử dụng gồm: Giả mạo website, fanpage chính thức của doanh nghiệp uy tín. Đối tượng tạo lập fanpage, website, tài khoản Zalo, Telegram… giả mạo các thương hiệu kinh doanh vàng với tên thương hiệu, logo gần giống với các thương hiệu vàng lớn như Doji, Bảo tín Minh Châu, Phú Quý… (thay đổi hoặc thêm một vài ký tự trong tên), tên website gần giống đến mức khó phân biệt, gây nhầm lẫn thị giác (thay đổi ký tự trên thương hiệu…).

Thêm vào đó, các đối tượng thường đăng tải thông tin sai lệch, dụ dỗ mua bán giá rẻ, chiết khấu cao: Chạy quảng cáo theo dạng “ưu đãi đặc biệt, bán vàng giá rẻ, chiết khấu cao hơn so với thị trường”; “Đợt khuyến mãi lớn chào mừng sự kiện của doanh nghiệp”; “Đặt hàng với số lượng có hạn sẽ được ưu đãi giá tốt hơn so với thị trường”… nhằm đánh vào tâm lý nhẹ dạ cả tin, muốn sinh lời nhanh chóng của người giao dịch.

 

Ngoài ra, yêu cầu khách hàng chuyển tiền trước để mua vàng hoặc đặt cọc, thường hướng dẫn chuyển vào tài khoản cá nhân không trùng với tên doanh nghiệp. Thậm chí, gửi giấy xác nhận “đã đặt hàng” có logo và thông tin gần giống doanh nghiệp thật để tạo lòng tin. Cùng với đó, mời chào đầu tư vàng online với lợi nhuận cao bằng cách sử dụng các website, app không rõ nguồn gốc, không có chứng nhận mạo danh doanh nghiệp kinh doanh vàng/bạc tổ chức bán hàng online với ưu đãi lớn, “đấu giá vàng trực tuyến”; “chương trình đầu tư theo nhóm”; huy động vốn dạng “mua vàng góp”, cam kết chia lời hoặc hòa vốn sau 3-5 tháng để thu hút người dân tham gia giao dịch nhằm chiếm đoạt tài sản.

Có những trường hợp, đối tượng lừa đảo gọi điện tự xưng là chuyên viên tư vấn đầu tư vàng của công ty lớn, hướng dẫn mở tài khoản, gửi bảng giá giả mạo thấp hơn thị trường để lừa khách hàng chuyển tiền đầu tư. Hoặc thông báo trúng thưởng, gửi tin nhắn, email hoặc cuộc gọi mạo danh đại diện doanh nghiệp vàng, thông báo người dân trúng thưởng các chương trình tri ân, rút thăm may mắn. Sau đó yêu cầu cung cấp thông tin cá nhân hoặc nộp “phí nhận thưởng”, “thuế thu nhập” và gửi đường link chứa mã độc nhằm chiếm đoạt thông tin cá nhân, hack tài khoản ngân hàng.

Những hành vi lừa đảo này gây thiệt hại về kinh tế, mất an ninh thông tin cho người dân, ảnh hưởng nghiêm trọng đến uy tín của các doanh nghiệp kinh doanh vàng bạc và gây bất ổn thị trường vàng.

Trước tình hình trên, Công an thành phố Hà Nội cảnh báo người dân cần thận trọng mỗi khi giao dịch. Mọi người chỉ nên thực hiện mua, bán vàng bạc qua các kênh chính thống, đã được kiểm chứng, tránh chuyển tiền theo hướng dẫn không rõ ràng; Đồng thời, kiểm tra kỹ fanpage, website và xác minh thông tin tài khoản thanh toán, yêu cầu bên bán xác nhận thanh toán khi nhận hàng. Luôn xác thực lại số tài khoản, tên người nhận, địa chỉ doanh nghiệp qua website chính thức, hotline của các thương hiệu uy tín hoặc đến trực tiếp cửa hàng nếu có nghi ngờ.

Đặc biệt, khi phát hiện dấu hiệu lừa đảo hoặc nghi vấn bị chiếm đoạt tài sản, người dân cần liên hệ ngay cơ quan Công an gần nhất để được hỗ trợ kịp thời.

Cùng ngày, báo Dân Trí cũng đã đăng tải bài viết với tiêu đề: “Công an Hà Nội vạch trần thủ đoạn lừa đảo mua bán vàng online”. Cụ thể như sau:

Ngày 19/5, Công an TP Hà Nội cảnh báo về thủ đoạn lừa đảo khi mua, bán vàng bạc online.

Theo đó, trong bối cảnh giá vàng bạc liên tục tăng cao và biến động, nhu cầu mua vàng của người dân tăng mạnh.

Lợi dụng tâm lý muốn tích trữ tài sản an toàn và sinh lời nhanh chóng, nhiều đối tượng đã mạo danh các doanh nghiệp kinh doanh vàng bạc để thực hiện hành vi lừa đảo, chiếm đoạt tài sản.

Cụ thể, theo Công an Hà Nội, thủ đoạn của các đối tượng là tạo lập fanpage, website, tài khoản Zalo, Telegram… giả mạo các thương hiệu kinh doanh vàng lớn như Doji, Bảo tín Minh Châu, Phú Quý… với tên thương hiệu, logo gần giống thật hoặc copy từ hình ảnh thật của công ty (thay đổi hoặc thêm một vài ký tự trong tên).

Tên website gần giống đến mức khó phân biệt, gây nhầm lẫn thị giác (thay đổi ký tự “l” viết thường thành “I” viết hoa…).

Cẩn trọng khi mua, bán vàng online (Ảnh minh họa: Q.Đ.).

Sau đó, các đối tượng cho chạy quảng cáo hoặc spam tin nhắn theo dạng “ưu đãi đặc biệt, bán vàng giá rẻ, chiết khấu cao hơn so với thị trường”; “Đợt khuyến mãi lớn chào mừng sự kiện của doanh nghiệp”; “mua vàng online, đặt hàng với số lượng có hạn sẽ được ưu đãi giá tốt hơn so với thị trường”…

Khi có khách đặt hàng, các đối tượng sẽ yêu cầu chuyển tiền trước để mua vàng hoặc đặt cọc, thường hướng dẫn chuyển vào tài khoản cá nhân không trùng với tên doanh nghiệp. Thậm chí, chúng gửi giấy xác nhận “đã đặt hàng” có logo và thông tin gần giống doanh nghiệp thật để tạo lòng tin.

Các đối tượng cũng sử dụng các website, app không rõ nguồn gốc, không có chứng nhận mạo danh doanh nghiệp kinh doanh vàng/bạc tổ chức bán hàng online với ưu đãi lớn, “đấu giá vàng trực tuyến”; “chương trình đầu tư theo nhóm”; huy động vốn dạng “mua vàng góp”, cam kết chia lời hoặc hòa vốn sau 3-5 tháng.

Đặc biệt, theo Công an Hà Nội, đối tượng lừa đảo còn gọi điện tự xưng là chuyên viên tư vấn đầu tư vàng của công ty lớn, hướng dẫn mở tài khoản, gửi bảng giá giả mạo thấp hơn thị trường để lừa khách hàng chuyển tiền đầu tư.

Sau đó, chúng gửi đường link chứa mã độc nhằm chiếm đoạt thông tin cá nhân, hack tài khoản ngân hàng.

Trước tình hình trên, Công an TP Hà Nội cảnh báo người dân chỉ nên thực hiện mua, bán vàng bạc qua các kênh chính thống, đã được kiểm chứng, tránh chuyển tiền theo hướng dẫn không rõ ràng.

Người dân nên ưu tiên những trang có dấu tick xanh xác thực, kiểm tra lịch sử hoạt động, phản hồi người dùng, các dấu hiệu bất thường như đổi tên trang gần đây, ít lượt tương tác, ngôn ngữ thiếu chuyên nghiệp.

Trước khi thanh toán, người dân cần yêu cầu bên bán xác nhận thanh toán khi nhận hàng; luôn xác thực lại số tài khoản, tên người nhận, địa chỉ doanh nghiệp qua website chính thức, hotline của các thương hiệu uy tín hoặc đến trực tiếp cửa hàng nếu có nghi ngờ.

Khi có dấu hiệu nghi vấn hoặc đã bị chiếm đoạt tài sản, người dân cần liên hệ ngay cơ quan công an nơi gần nhất để được hỗ trợ kịp thời.

Tỷ phú trả tiền cho cô gái ngh/èo để sinh con cho mình, nhưng khi đứa bé chào đời, tỷ phú đã qua đời, nhìn mẩu giấy để lại ai cũng s/ững s/ờ …

Tại một thành phố sầm uất và hiện đại, nơi ánh đèn không bao giờ tắt và tiền bạc là thứ quyết định số phận, sống một cô gái trẻ tên Linh – 23 tuổi, mồ côi cha mẹ từ nhỏ, phải lăn lộn mưu sinh bằng nhiều công việc khác nhau. Cô không đẹp rực rỡ như minh tinh, nhưng lại có một vẻ dịu dàng, trong sáng khiến người khác cảm thấy dễ chịu. Cuộc sống của Linh là chuỗi ngày làm thêm, ăn mì gói và mơ về một tương lai không phải chạy vạy từng đồng.

Một ngày, khi đang phục vụ tại quán cà phê nhỏ ở quận trung tâm, Linh được một người đàn ông trung niên lịch lãm tìm gặp. Ông ta ăn mặc sang trọng, đi xe đắt tiền, và nói ngắn gọn:

“Tôi là trợ lý của ông Nguyễn Thiên Khải, một tỷ phú trong lĩnh vực công nghệ. Ông ấy muốn gặp riêng cô, vì có một đề nghị… đặc biệt.”

Linh bối rối, nhưng sự tò mò đã chiến thắng sự sợ hãi. Ngày hôm sau, cô đến biệt thự lớn nằm bên sông Sài Gòn. Ở đó, lần đầu tiên, cô gặp Thiên Khải – một người đàn ông ngoài 50, ánh mắt thâm trầm, vẻ mặt mệt mỏi nhưng vẫn toát lên thần thái quyền lực.

“Cô Linh,” ông nói, “Tôi không có nhiều thời gian. Tôi mắc bệnh nan y, chỉ còn sống được vài tháng, có thể là ít hơn. Tôi cần một người sinh con cho tôi. Một đứa bé nối dõi – không vì tài sản, mà vì tôi không muốn chết trong cô độc, không để lại điều gì trong thế giới này.”

Linh sững sờ. Bầu không khí trở nên nặng nề. Cô ngỡ đây là trò đùa tàn nhẫn.

“Cô sẽ không phải lo lắng gì. Tôi sẽ trả 10 tỷ đồng – 3 tỷ chuyển khoản trước, phần còn lại sau khi đứa bé ra đời. Cô sẽ được chăm sóc y tế, ở biệt thự này, có bác sĩ riêng, người giúp việc riêng. Hợp đồng hoàn toàn hợp pháp, và sau khi đứa bé sinh ra, nếu cô muốn, có thể ra đi không bao giờ quay lại. Hoặc… cô có thể ở lại như mẹ của đứa bé, với một cuộc sống hoàn toàn khác.”

Linh chết lặng. 10 tỷ? Một con số mà cô chưa từng dám mơ. Nhưng đổi lại là sinh con cho một người sắp chết, chấp nhận tất cả điều tiếng, hậu quả?

Nhưng khi về phòng trọ, nhìn thấy hóa đơn nợ nần, đứa em gái nhỏ đang ho vì viêm phổi mà không đủ tiền đi khám, Linh biết… cô không còn lựa chọn.

Cuộc sống trong biệt thự sang trọng ban đầu khiến Linh lạc lõng. Tất cả mọi người đều được thuê để phục vụ cô: bác sĩ, y tá, đầu bếp… Nhưng không ai nói nhiều, không ai hỏi han – dường như ai cũng hiểu, tất cả chỉ là “giao dịch”.

Thiên Khải không phải người dễ gần, nhưng ông luôn giữ đúng lời. Ông không xâm phạm cô, không xúc phạm. Việc thụ thai được thực hiện thông qua y học hiện đại – ông muốn mọi thứ sạch sẽ, tôn trọng.

Linh dần nhận ra trong ông Khải là một sự cô đơn cùng cực. Ông từng có vợ, nhưng mất vì tai nạn. Sau đó là chuỗi ngày sống vì tiền, vì quyền lực. Bạn bè thì giả tạo, người thân thì nhắm vào khối tài sản khổng lồ. Không ai còn khiến ông thấy tin tưởng – cho đến khi gặp Linh.

Một hôm, ông hỏi cô:

“Cô có hận tôi vì bắt cô sinh con như một ‘máy đẻ’ không?”

Linh đáp, nhẹ nhàng nhưng đầy chân thành:

“Tôi không hận. Tôi chọn con đường này. Nhưng tôi sẽ không bao giờ quên rằng, có một người đàn ông từng đau khổ đến mức muốn để lại một đứa trẻ… chỉ để không cảm thấy mình sống uổng phí.”

Ông im lặng, lâu thật lâu.

Từ hôm đó, mối quan hệ giữa họ thay đổi. Họ nói chuyện nhiều hơn. Ông kể về tuổi trẻ, thất bại, những sai lầm, và ánh mắt ông dịu đi khi nói về đứa bé sẽ ra đời.

Tháng thứ 8 của thai kỳ, sức khỏe ông Khải xấu đi nhanh chóng. Ông yếu đến mức không thể ra khỏi giường. Những cuộc trò chuyện thưa dần, rồi chỉ còn những ánh mắt lặng lẽ nhìn nhau trong chiều muộn.

Một đêm, Linh vào phòng ông để báo tin đứa bé đang đạp rất mạnh, và cô có cảm giác nó sắp ra đời.

Nhưng ông đã không còn thở nữa.

Bác sĩ xác nhận: ông qua đời trong giấc ngủ. Trên bàn đầu giường, một tờ giấy gấp gọn ghẽ, viết tay bằng nét chữ run rẩy:

“Nếu tôi không sống đến lúc con tôi chào đời, hãy đặt tên nó là Khải Minh – nghĩa là Ánh sáng của Khải.
Gửi cho Linh: Em là điều bất ngờ đẹp đẽ nhất cuộc đời tôi. Không phải đứa trẻ – mà là chính em.
Em có thể rời đi, và nhận đủ số tiền. Nhưng nếu em chọn ở lại, tôi để lại cho em tất cả.
Không phải vì em sinh con cho tôi – mà vì em đã khiến tôi sống lại những tháng cuối đời.
Tất cả tài sản của tôi sẽ được chuyển về tên đứa bé, với em là người giám hộ. Luật sư sẽ lo phần còn lại.”

Linh bật khóc. Không vì tiền. Mà vì cô chưa từng nghĩ trái tim sắt đá ấy lại ẩn chứa một tình cảm lặng lẽ, thuần khiết như thế.

Hai tuần sau, Khải Minh chào đời. Mắt nó đen lay láy, nhìn mẹ như đã hiểu hết những điều xảy ra.

Linh bế con trong vòng tay, đứng trước căn biệt thự trống trải. Cô không biết mình sẽ chọn gì: ra đi và sống một cuộc đời khác với số tiền khổng lồ, hay ở lại, gánh vác một gia sản và nuôi dạy đứa trẻ ấy với tư cách là “người được chọn”.

Và lúc đó, một người đàn ông lạ mặt bước đến, tự xưng là luật sư riêng của Thiên Khải, nói nhỏ:

“Cô chưa biết đâu. Trong bản di chúc còn một bí mật khác. Nhưng tôi chỉ được phép tiết lộ khi Khải Minh tròn 1 tuổi…”

Sau khi Khải Minh chào đời, Linh quyết định không rời đi. Cô từ chối chuyển khoản 7 tỷ còn lại và xin được ở lại biệt thự như một người mẹ thực sự, không phải người được trả công. Cô không muốn Khải Minh lớn lên thiếu vắng hình bóng người thân, dù nó không còn cha.

Căn biệt thự giờ là tổ ấm. Linh chăm sóc con từng bữa ăn, giấc ngủ. Cô học cách điều hành công việc cơ bản từ người trợ lý cũ của ông Khải – ông Lâm, một người đàn ông già nhưng trung thành tuyệt đối với vị tỷ phú quá cố. Dưới sự hỗ trợ của ông Lâm, công ty Thiên Khải Group vẫn tiếp tục vận hành ổn định, với Linh là người giám hộ hợp pháp của người thừa kế duy nhất: Khải Minh.

Tin tức về cái chết của ông Khải từng gây chấn động một thời gian, nhưng vì ông không có người thân ruột thịt gần gũi, không ai đủ sức tranh chấp tài sản – ít nhất là ở thời điểm đó.

Cho đến ngày Khải Minh tròn 1 tuổi.

Đúng ngày sinh nhật đầu tiên của Khải Minh, Linh được luật sư riêng của ông Khải – ông Trần – mời đến văn phòng luật, nơi ông mở một két sắt chứa bức thư tay và bản ghi âm giọng nói cuối cùng của Thiên Khải.

Trong đoạn ghi âm, giọng nói yếu ớt vang lên:

“Linh à… Nếu con nghe được đoạn này, tức là Khải Minh đã tròn một tuổi. Và đã đến lúc con biết sự thật.
Em nghĩ mình là người xa lạ bước vào cuộc đời tôi… nhưng không phải. Em chính là… con gái của tôi.”

Căn phòng lặng như tờ.

Ông Trần đưa cho Linh một xét nghiệm ADN, được làm trước khi ông Khải qua đời. Kết quả rõ ràng: Nguyễn Thiên Khải là cha ruột của Nguyễn Thị Linh.

Linh sốc. Cô không thể tin vào tai mình. Làm sao điều đó có thể xảy ra?

Ông Trần chậm rãi kể:

“Mẹ cô – bà Hương – từng là mối tình đầu của ông Khải, khi cả hai còn rất trẻ, chưa có gì trong tay. Nhưng do gia đình phản đối, bà Hương bị ép gả cho người khác. Không lâu sau, cô ra đời. Nhưng vì sĩ diện, bà không dám nói ra cha ruột cô là ai.

Sau này, khi ông Khải thành danh, ông bí mật tìm lại hai mẹ con. Nhưng lúc ấy bà Hương bị bệnh nặng, rồi qua đời. Cô được đưa vào trại trẻ mồ côi. Vì sợ mình xuất hiện sẽ gây xáo trộn cuộc sống của cô, ông Khải âm thầm dõi theo từ xa, tài trợ học phí giấu tên suốt những năm cô đi học.”

Cả cuộc đời Linh bỗng chốc đảo lộn. Cô đã từng ngỡ mình là một cô gái nghèo được thuê để sinh con cho người lạ. Hóa ra, cô là… con gái ruột của người đàn ông đó.

Và Khải Minh – đứa bé cô nghĩ là “con của một tỷ phú” – thực chất là… cháu ngoại của ông Khải.

Chưa kịp ổn định tâm lý, Linh phải đối mặt với sóng gió thật sự: một người phụ nữ xuất hiện, tự nhận là con gái duy nhất hợp pháp của ông Khải.

Bà ta tên Mai Thanh, khoảng 40 tuổi, sống ở nước ngoài nhiều năm, có giấy khai sinh và một đoạn video quay cảnh ông Khải bế bà khi còn nhỏ.

“Cha tôi đã thừa nhận tôi là con ruột từ trước, nhưng vì mẹ tôi là người giúp việc, ông ấy không công khai. Giờ tôi về để đòi lại phần tài sản thuộc về mình – và bác sĩ đã chứng minh tôi mới là người thừa kế hợp pháp. Còn Linh? Cô chỉ là… trò chơi cuối đời của ông ấy.”

Vụ kiện nổ ra. Truyền thông xôn xao. Báo chí gọi Linh là “gái quê thành tỷ phú”, “người tình sinh con thuê”, rồi “con gái bí mật”.

Thế lực từ phía bà Thanh khiến mọi chuyện thêm phức tạp. Họ dùng cả luật sư quốc tế, định chứng minh Linh không đủ năng lực quản lý tập đoàn và đòi quyền giám hộ đứa bé Khải Minh.

Trong khi mọi việc rối ren, ông Lâm – trợ lý trung thành – đến gặp Linh và giao cho cô một tập hồ sơ mật: bản viết tay đầy đủ của di chúc ông Khải, chưa từng công bố.

Trong đó, ngoài khối tài sản trị giá hàng nghìn tỷ đồng được chia cho Khải Minh, còn có một đoạn viết tay đanh thép:

“Mọi người đều nghĩ tôi là người cô độc. Nhưng không ai biết tôi có một đứa con gái – Linh – là máu mủ ruột thịt. Tôi không dám nhận nó khi còn sống, vì sợ quá khứ sẽ làm hại nó. Nhưng giờ, tôi trao lại tất cả.
Bất kỳ ai tranh chấp di sản đều phải đối mặt với sự thật này. Di chúc này là bản cuối cùng, hợp pháp và có hiệu lực.”

Tập hồ sơ có chữ ký, dấu vân tay, có sự xác nhận của 3 nhân chứng và được công chứng đúng pháp luật – một thứ không ai có thể bác bỏ.

Tòa án ra phán quyết cuối cùng:

  • Linh được công nhận là con gái hợp pháp của Nguyễn Thiên Khải.

  • Khải Minh là cháu đích tôn, được toàn quyền thừa kế.

  • Bà Thanh, dù có mối quan hệ huyết thống không rõ ràng và không có bản di chúc nào đề cập đến, không có quyền tranh chấp.

Bà Thanh rời đi trong giận dữ. Còn Linh – từ một cô gái nghèo bị cho là “người sinh con thuê” – nay trở thành người thừa kế hợp pháp, người đứng đầu tập đoàn Thiên Khải Group.

Nhưng Linh không quên lời cuối của cha mình. Cô không sống xa hoa, không ngồi vào ghế chủ tịch. Cô lập quỹ học bổng mang tên mẹ mình – bà Hương – để giúp những đứa trẻ mồ côi như cô từng là.

Cô vẫn bế Khải Minh đi dạo mỗi chiều, trong khu vườn biệt thự, nơi một năm trước, một người cha đã viết những dòng cuối đời bằng tất cả tình yêu thầm lặng.

Cảnh sát công bố hình ảnh thực phẩm chức năng giả của vợ chồng dược sĩ Hà Nội

Công an TP Hà Nội thu giữ hơn 100.000 hộp, lọ, vỉ thực phẩm chức năng giả do cặp vợ chồng dược sĩ ở Hà Nội sản xuất.

Mới đây, Phòng Cảnh sát Kinh tế Công an TP Hà Nội triệt phá ổ nhóm sản xuất, buôn bán thực phẩm chức năng, trang thiết bị y tế giả do vợ chồng Phạm Ngọc Tiến và Đoàn Thị Nguyệt (cùng sinh năm 1988, trú tại quận Hà Đông, Hà Nội) cầm đầu.thuoc gia 6179 3349.jpgCơ quan chức năng kiểm đếm thực phẩm chức năng giả. Ảnh: CACC
Theo cơ quan chức năng, Tiến đã chỉ đạo Lương Thị Yến (kế toán) thành lập 17 công ty, trong đó có 6 công ty có chức năng nhập khẩu hàng hóa, 11 công ty có chức năng phân phối hàng hóa trong nước.

Ngày 7/5, sau khoảng 1 năm theo dõi, thu thập chứng cứ, tài liệu, Công an TP Hà Nội quyết định phá án và đồng loạt khám xét khẩn cấp gần 20 điểm liên quan đến ổ nhóm này, là nơi sản xuất, gia công, cất giấu, tiêu thụ hàng hóa rải rác trên 20 tỉnh thành trong toàn quốc.z6608403891330_9b657911c3a1b91100e82d340bf0f78d.jpgCơ quan công an làm việc với đối tượng. Ảnh: CACC
Cảnh sát đã thu giữ được hơn 28.500 hộp thực phẩm chức năng; gần 35.000 lọ thực phẩm chức năng; gần 39.000 vỉ chứa các viên thực phẩm chức năng.

Các nghi phạm khai nhận đã sản xuất, buôn bán thực phẩm chức năng, trang thiết bị y tế giả từ năm 2020 và bán tại các hiệu thuốc, bệnh viện rải rác trên toàn quốc.

 

 

Dưới đây là hình ảnh một số thực phẩm chức năng giả do vợ chồng Tiến và đồng phạm sản xuất:img20250516185709 1747396719291 1747455256235 174745525647534042262.webpCông an thu giữ 28.531 hộp thực phẩm chức năng; 34.822 lọ thực phẩm chức năng; 38.935 vỉ chứa các viên thực phẩm chức năng. Ảnh: CACCanh cac loai thuc pham chuc nang gia phan phoi cac hieu thuoc benh vien rai rac tren ca nuoc do cong an ha noi triet pha 20385354 1747454412562 1747454413236776009170.pngMột số loại thực phẩm chức năng giả bị thu giữ. Ảnh: CACCUntitled 1 copy.pnganh cac loai thuc pham chuc nang gia phan phoi cac hieu thuoc benh vien rai rac tren ca nuoc do cong an ha noi triet pha 20385354 1747454412562 1747454413236776009170.pngThông tin trên các vỏ hộp được in bằng tiếng nước ngoài thể hiện hàng hóa xuất xứ từ nước ngoài. Ảnh: CACCâmmamamaam.pngMột số thực phẩm giả được gắn với tên gọi tiếng nước ngoài. âm,a,a,a,,,,,,12.pngammmmm 12 copy.pngViên nang đóng gói thành các sản phẩm chuẩn bị được tiêu thụ. Ảnh: CACC